Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 3, 2025

BẠN ĐANG SỐNG HAY TỒN TẠI

Có bao giờ bạn cảm thấy mỗi ngày trôi qua như một vòng lặp nhàm chán? 😞 Sáng mở mắt, vội vã chuẩn bị, đến trường hay chỗ làm, chạy theo deadline rồi tối về thì lại gục xuống giường trong mệt mỏi, và hôm sau lại tiếp tục vòng quay ấy. Bạn không thực sự chờ mong ngày mai, cũng chẳng có gì khiến bạn thấy hào hứng với cuộc sống này. Nếu thấy mình trong những dòng này, có lẽ bạn chỉ đang tồn tại, chứ chưa thực sự sống. (Và đôi khi mình cũng chững lại như vậy đó.) Tồn tại- khi con người ta chỉ đơn thuần  duy trì để sống , nhưng lại không cảm nhận được ý nghĩa của nó. Người ta làm việc vì phải làm, học vì phải học, sống theo những lối mòn cũ kỹ mà chẳng hề suy nghĩ xem mình thực sự muốn gì. Những ngày tháng trôi qua trong vô thức, và đến khi ngoảnh lại, họ bàng hoàng nhận ra rằng mình chưa từng sống đúng nghĩa một ngày nào cả. Tồn tại, là khi mỗi sáng thức dậy, bạn thấy mình chẳng có gì để mong đợi, chẳng có động lực để tiến về phía trước. Bạn không ghét cuộc sống này, nhưng cũng ch...

HÒM KÝ ỨC

 Mình có một chiếc " hòm ký ức ". Sao lại gọi như vậy nhỉ? Bởi vì nó là những mảnh giấy gói ghém những ký ức vui buồn, đẹp đẽ hay mờ ảo của mình trong quá khứ. Hình như mình đã giữ nó quá lâu, có lẽ từ hồi lớp 7. Đến bây giờ thì cũng… uhm..., ngót nghét bảy năm rồi. Cũng có đôi lần mình đọc lại, nhất là những lúc buồn, những khi tim trống rỗng hay khi lạc vào một khoảng trầm tư cô độc. Đương nhiên, đọc tới đâu nước mắt rơi tới đó, hai mắt đỏ hoe, tưởng chừng như chuyện mới chỉ xảy ra ngày hôm qua. Từng mảnh giấy cũ kỹ, hoen ố theo thời gian, nhưng lại phản chiếu hình bóng của chính mình qua từng giai đoạn. Một cô bé đầu cấp hai đầy ước mơ viển vông, một thiếu nữ chập chững bước vào cấp ba với muôn vàn nỗi lo âu, cả hình ảnh một cô gái từng tin rằng nếu trước cấp ba mà chưa tìm được hướng đi thì cuộc đời mình sẽ rơi vào vực thẳm. Mình còn nhớ có lần đã suy nghĩ viển vông đến mức muốn bỏ nhà đi bán vé số… Ôi trời, nghĩ lại mà thấy buồn cười. Nhưng bây giờ, mình đặt tên cho nó l...

LƯNG LỮNG

  Dưới bầu trời rộng lớn, giữa những dòng người vội vã lướt qua nhau, mình đã từng dừng lại và tự hỏi: "Mình là ai giữa thế giới này?" Cũng có đôi lần cảm thấy mình như một giọt nước trôi dạt giữa đại dương, không biết đâu là bến là bờ của chính mình nữa? Chúng ta, những đứa trẻ lớn lên với vô vàn kỳ vọng đặt lên vai. Ngày bé, đã được dạy phải ngoan ngoãn, phải học giỏi, phải là người tốt, phải trở thành niềm tự hào của gia đình. Đôi lúc phải nỗ lực để được công nhận, để xứng đáng với những chuẩn mực người ta vạch sẵn. Nhưng cũng có lúc, giữa những con đường lấp lánh ánh đèn, mình thấy lạc lõng đến kỳ lạ? Chúng ta, cứ thế mà lớn lên, cứ thế mà lao về phía trước, quên mất rằng chẳng ai trên đời này sinh ra để trở thành bản sao của người khác. Vậy mà ta lại thường tự ép mình vào khuôn mẫu, tự khoác lên tấm áo của người đời mong đợi, dù nó rộng thùng thình hay chật chội đến ngột ngạt. Chúng ta soi mình qua mắt người khác, rồi hoài nghi chính mình: "Liệu mình đã đủ tố...

BƯỚC TIẾP HAY LÀ SẼ.....

 "Mình đã đi quá xa để quay đầu, hay chưa đủ xa để từ bỏ?" Ai trong chúng ta cũng từng đứng giữa ngã ba của hoài nghi và hy vọng, nơi mà chỉ một bước chân cũng có thể quyết định cả hành trình. Đó là khoảnh khắc bấp bênh giữa sự chán nản và tiếc nuối, khi ta tự vấn lòng mình: Liệu nên dấn thân tiếp hay dừng lại? Ban đầu , mọi thứ rực rỡ như một giấc mơ huy hoàng, tràn đầy hứng khởi và kỳ vọng. Nhưng rồi , ngày tháng lặng lẽ trôi qua, ánh hào quang ấy dần phai nhạt, nhường chỗ cho những nghĩa vụ đè nặng trên đôi vai và tinh thần. Những điều từng khiến tim ta rộn ràng giờ chỉ còn là những dòng trách nhiệm lạnh lùng kéo dài vô tận. Và rồi, trong một đêm trằn trọc, bạn tự hỏi: "Mình đã chọn sai đường sao?" Không, bạn không chọn sai. Bạn chỉ chưa đi đủ xa để thấy toàn bộ bức tranh vĩ đại mà mình đang tạo nên. Chúng ta thường ngước nhìn những con người thành công, ngỡ rằng họ sinh ra đã có sẵn con đường thẳng tấp dẫn đến vinh quang. Nhưng ta quên mất rằng, trước khi bước l...