BƯỚC TIẾP HAY LÀ SẼ.....

 "Mình đã đi quá xa để quay đầu, hay chưa đủ xa để từ bỏ?"

Ai trong chúng ta cũng từng đứng giữa ngã ba của hoài nghi và hy vọng, nơi mà chỉ một bước chân cũng có thể quyết định cả hành trình. Đó là khoảnh khắc bấp bênh giữa sự chán nản và tiếc nuối, khi ta tự vấn lòng mình: Liệu nên dấn thân tiếp hay dừng lại? Ban đầu, mọi thứ rực rỡ như một giấc mơ huy hoàng, tràn đầy hứng khởi và kỳ vọng. Nhưng rồi, ngày tháng lặng lẽ trôi qua, ánh hào quang ấy dần phai nhạt, nhường chỗ cho những nghĩa vụ đè nặng trên đôi vai và tinh thần. Những điều từng khiến tim ta rộn ràng giờ chỉ còn là những dòng trách nhiệm lạnh lùng kéo dài vô tận.

Và rồi, trong một đêm trằn trọc, bạn tự hỏi: "Mình đã chọn sai đường sao?"

Không, bạn không chọn sai. Bạn chỉ chưa đi đủ xa để thấy toàn bộ bức tranh vĩ đại mà mình đang tạo nên.

Chúng ta thường ngước nhìn những con người thành công, ngỡ rằng họ sinh ra đã có sẵn con đường thẳng tấp dẫn đến vinh quang. Nhưng ta quên mất rằng, trước khi bước lên đỉnh cao, họ cũng đã có những ngày hoang mang, những đêm dài tự hỏi liệu mình có đang lạc lối. Hành trình nào cũng có những đoạn đường tối tăm, nơi mà mỗi bước chân đều chất chứa ngờ vực. Và điều duy nhất có thể soi sáng bóng tối ấy chính là: Đi tiếp.


Những gì bạn đang cảm thấy không phải dấu hiệu của thất bại. Đó là tiếng vọng từ đam mê, nhắc nhở rằng nó không phải lúc nào cũng rực rỡ như ánh bình minh. Có những ngày, đam mê chỉ là một ngọn đèn le lói trong đêm, nhưng miễn là nó chưa lụi tàn, thì vẫn còn lý do để bước tiếp.

Bạn có thể chờ đợi một dấu hiệu từ vũ trụ, một điềm báo rằng mình đang đi đúng hướng. Nhưng sự thật là, vũ trụ chẳng bao giờ đưa ra câu trả lời rõ ràng. Bởi lẽ, chính bạn mới là người định nghĩa con đường của riêng mình. Và chỉ có một cách duy nhất để biết: Cũng chính là bước tiếp.

Có thể, một ngày nào đó, khi ngoảnh đầu nhìn lại, bạn sẽ cảm thấy biết ơn chính mình vì đã không gục ngã khi mọi thứ vẫn còn mờ mịt. Nhưng nếu bạn quyết định rẽ sang một hướng khác, cũng đừng lo lắng. Vì đôi khi, những ngã rẽ bất ngờ lại dẫn ta đến những chân trời tuyệt diệu hơn cả tưởng tượng. Điều quan trọng nhất là: Đừng từ bỏ chỉ vì những cảm xúc nhất thời.

Hãy cho bản thân thêm một chút thời gian. Chỉ một chút thôi. Vì biết đâu, một ngày nào đó, khi nhìn lại, bạn sẽ nhận ra rằng những ngày mỏi mệt và chông chênh nhất hôm nay, chính là nền móng vững chắc cho những điều vĩ đại đang chờ đợi phía trước."

"Mình viết những dòng này dựa trên một ký ức cũ của một bài đọc nào đó mình đã đọc, nhưng mình lại lạc mất bài đọc ấy rồi"

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

BẢN NHẠC LẶNG GIỮA TIM NGƯỜI TRẺ

THẬT-?