THẬT-?
Có một ngày, tôi đứng trên tầng thượng của một toà nhà cũ kỹ, nơi gió lướt qua như bàn tay ai đó từng rất thân thuộc, nơi bầu trời vừa kịp khoác lên mình chiếc áo màu cam mật ong – mịn màng, ấm áp và có đôi chút chênh vênh như một kỷ niệm đã ngủ quên trong ngăn kéo ký ức. Tôi giơ máy ảnh lên, mong muốn giữ lại chút dư âm cuối cùng của ánh sáng đang tan chảy. Nhưng khi bức ảnh hiện lên, điều tôi nhìn thấy là một khung hình nhạt màu, thiếu hẳn cái xúc cảm mà trái tim tôi vừa rung lên lúc ấy. Tôi thở dài, rồi lại mỉm cười. Vì tôi hiểu, bầu trời vẫn đẹp. Chỉ là máy ảnh, với tất cả những linh kiện tinh vi của nó, không thể nào thu lại hết vẻ dịu dàng và phức tạp của một hoàng hôn đang thở khẽ giữa lòng chiều.
💭💟........
Không phải
mọi thứ không được ghi lại… là không từng rực rỡ.
Tôi đã từng giống như chiếc máy ảnh ấy. Từng nhìn
bản thân qua lăng kính của người khác. Từng
cố bắt lấy vẻ đẹp của mình bằng những tiêu chuẩn không thuộc về mình. Tôi từng
soi mình trong gương và thấy vô vàn điều thiếu sót: một đôi mắt buồn, một gương
mặt không đúng chuẩn, một tâm hồn dễ vỡ. Tôi từng lắng nghe tiếng nói của so
sánh và nghĩ rằng mình là một phiên bản nhạt nhoà trong thế giới rực rỡ này.
Nhưng tôi đã quên mất một điều-rằng giống như hoàng hôn, tôi cũng có một vẻ đẹp không cần sự công nhận để tồn tại.
Bạn không
cần phải được thấy – mới là đang toả sáng.
Bạn có bao giờ nghĩ
rằng mình chính là một khoảnh khắc hoàng hôn chưa? Không ồn ào như nắng trưa,
không rạng rỡ như bình minh, nhưng dịu dàng và sâu lắng như một bản nhạc trầm.
Bạn không cần phải lấp lánh theo cách của người khác. Bạn không cần phải cố
gắng trở thành ai đó để được yêu thương. Bởi vì có thể, bạn đã đang là một
người lặng lẽ ghi nhớ sinh nhật của bạn bè, là người biết chờ người khác bước
qua cơn buồn mới dám hỏi han, là người giữ lại bao nhiêu điều đẹp đẽ chỉ để
trao đi mà chẳng đòi lại. Bạn đã là một người rất đẹp, chỉ là thế giới đôi khi
quá vội vàng để nhận ra điều đó.
Bạn không
cần nổi bật – bạn chỉ cần thật.
Chúng ta sống giữa một thời đại mà mọi thứ đều dễ
dàng được so sánh và đo lường. Ai cũng có thể trở nên nổi bật qua
vài bức ảnh, vài dòng trạng thái, vài thành tựu được công khai. Và trong lúc
ấy, bạn nhìn lại mình – có thể với một chút ngập ngừng, một chút tự ti, và rồi
bạn nghĩ rằng mình kém cỏi. Nhưng giống như chiếc máy ảnh không thể ghi lại hết
vẻ đẹp của bầu trời, ánh nhìn vội vàng
cũng không thể nào chạm đến tất cả những gì sâu thẳm trong bạn.
Thế giới
nhìn bằng mắt. Bạn hãy học nhìn bằng tim.
Có những người bước
đi ngoài phố với ánh mắt rực sáng, thu hút mọi ánh nhìn. Nhưng cũng có những
người, như bạn, mang theo cả mùa thu trong tiếng thở dài, mang theo cả mùa xuân
trong cái ôm dịu dàng, mang theo những câu chuyện chưa kể trong đôi mắt lúc
trầm tư. Vẻ đẹp không nằm ở chỗ bạn có bao nhiêu người dõi theo, mà ở việc có
bao nhiêu người đủ lặng để nhận ra bạn đang tỏa sáng theo cách riêng.
Lặng lẽ không
phải là yếu đuối – đó là một dạng ánh sáng.
Nếu thế giới này là
một phòng triển lãm, thì bạn là một bức tranh không đề tên, không khung viền
lộng lẫy, nhưng khiến người ta phải đứng lại thật lâu vì cảm giác quen thuộc mà
sâu lắng. Bạn là bản nhạc không lời vang lên vào một chiều mưa, là ngọn gió đầu
mùa mang theo mùi của hoa cúc dại, là chiếc khăn len được đan bằng những đêm
mất ngủ và những sáng sớm ngồi bên hiên nhà. Không cần phải nổi bật. Không cần phải náo nhiệt. Bạn vẫn đang là một phần
không thể thay thế trong bản giao hưởng mang tên “thế giới này”.
Hãy là mình
– theo cách dịu dàng nhất.
Tôi biết bạn từng
ngưỡng mộ ai đó. Từng thầm so sánh và tự hỏi tại sao mình không thể như họ.
Nhưng bạn có biết không, cũng có ai đó từng nhìn bạn mà mỉm cười dịu dàng. Họ
thấy bạn cúi xuống nhặt chiếc lá rơi để người sau không trượt ngã, thấy bạn
lặng lẽ ngồi cạnh người bạn đang buồn mà không nói một lời. Họ thấy bạn chọn
tha thứ thay vì giận dữ, thấy bạn cất giấu tổn thương để tiếp tục yêu thương.
Họ thấy bạn – theo cách mà bạn từng thấy một hoàng hôn: yên lặng mà rực rỡ,
mong manh mà đáng nhớ.
Bạn là một
hoàng hôn – không cần ai xác nhận mới là đẹp.
Bạn không cần chứng
minh gì cả. Không cần những bức ảnh thật đẹp, không cần những lời công nhận từ
bên ngoài. Bạn chỉ cần nhớ rằng: có những
vẻ đẹp không thể được chụp lại, không thể bị định nghĩa, không thể mang
đi so sánh. Nó chỉ có thể được cảm nhận – bằng một trái tim đủ sâu, một ánh
nhìn đủ tinh. Và chính bạn, là một vẻ đẹp như thế.
Bạn là cảm
xúc – không phải thước đo.
Nếu một ngày nào đó,
bạn cảm thấy mình đang mờ nhạt giữa dòng người rực rỡ, hãy nhớ lại hoàng hôn.
Nó chỉ xuất hiện một lần trong ngày, ngắn ngủi và yên lặng. Nhưng mỗi lần nó
đến, thế giới lại ngừng vội, lòng người lại lặng đi. Hoàng hôn chưa từng cần ai
nói rằng nó đẹp, nó chỉ cần được hiện diện. Và bạn cũng thế.
Hãy sống như
hoàng hôn: hiện diện là đã đủ đẹp.
Đừng buồn nếu bức
ảnh chụp bạn không đẹp như mong muốn. Đừng buồn nếu ai đó không hiểu hết bạn.
Bởi vì bạn không phải là một bức ảnh. Bạn
là ánh sáng đang chuyển động, là dòng cảm xúc đang chảy tràn, là bầu trời đang
thay màu từng giây từng phút. Và không có máy ảnh nào – dù tinh xảo
đến đâu – có thể bắt trọn được tất cả những gì bạn đang mang trong mình.
Có những
điều chỉ trái tim cảm nhận được – và bạn là một trong số đó.
Bạn là một hoàng hôn
của riêng ai đó. Là khoảnh khắc khiến người ta muốn dừng chân. Là vẻ đẹp khiến
người ta muốn yên lặng chiêm ngưỡng. Và ngay cả khi không có ai nhìn thấy, bạn
vẫn là một phần của trời đất – một phần rất đỗi dịu dàng và rực rỡ.
Còn Mình- Mình là
Vân
Những bức ảnh, những
ánh nhìn, thậm chí chỉ là vài lời nhận xét thoáng qua, nhưng nó lợi hại đến mức
có thể thêu dệt nên những cảm xúc sâu thẳm trong lòng một con người. Ai nói
rằng không ai là hoàn hảo? Ai nói rằng không ai là toàn vẹn? Vì tốt chưa hẳn là hoàn hảo, đúng không? Mình
hiểu điều đó, nhưng với một con người bằng xương bằng thịt, chẳng ai không đôi
lần cảm thấy thất vọng về chính mình. Những lần điểm xấu, những lúc lười biếng,
những phút giây lớn tiếng, vô tâm – có khi chỉ là những điều nhỏ nhặt nhưng lại
khiến lòng mình rối bời. Và cả những lần nhìn vào gương, chẳng thể nhận ra
chính mình trong những bức ảnh, chẳng thể tìm thấy một nét đẹp nào.
Nhưng, bất chấp tất
cả, mình vẫn yêu chính mình. Yêu cả những khuyết điểm – những vết nứt vô hình,
những thiếu sót đôi khi làm mình tổn thương, nhưng lại là một phần không thể
thiếu trong bản thể. Mỗi khuyết điểm, dù nhỏ nhặt, nhưng lại tạo nên sự trọn
vẹn của con người mình, như những mảnh ghép trong một bức tranh hoàn hảo, không
phải vì sự hoàn hảo, mà vì sự chân thật. Không phải vì lý do gì cả, chỉ đơn
giản vì mình là mình – một con người đầy khuyết điểm, nhưng lại trọn vẹn với
chính bản thân.
Nhận xét
Đăng nhận xét