BẢN NHẠC LẶNG GIỮA TIM NGƯỜI TRẺ
Có những điều không thể được hỏi bằng lý trí. Và "yêu là gì?" – chính là một trong số đó.
Người ta có
thể nói yêu là rung động, là hy sinh, là hạnh phúc, là nắm tay, là những cái ôm
thật lâu trong đêm mùa đông lạnh. Nhưng nếu yêu chỉ là thế, nó sẽ chẳng khiến
bao trái tim vụn vỡ mà vẫn nguyện yêu thêm lần nữa. Nếu yêu đơn giản như định
nghĩa, nó đâu khiến một người bình thường dám bất chấp cả tuổi trẻ để theo đuổi
một người chẳng chắc sẽ dừng lại ở mình?
Không, yêu
không dễ như sách vở. Nó là một điều gì đó gần giống cơn gió đầu mùa, có thể lặng
lẽ ùa về giữa một ngày nắng, mang theo một hương người lạ, khiến cả thế giới
bên trong ta bỗng nghiêng ngả.
Yêu – là cơn
gió hoang dại giữa lòng người bình yên
Tình yêu tuổi
20 không phải những tách trà ấm ngồi bên hiên, mà là ly café đen không đường uống
một hơi trong đêm không ngủ. Là ánh mắt vô tình chạm nhau giữa hành lang chật hẹp,
nhưng lại đủ khiến con tim đánh rơi vài nhịp. Là nhắn một tin rồi xóa, là gọi một
cuộc rồi ngắt, là nhớ đến mức tức giận mà chẳng dám thừa nhận mình đang yếu
lòng.
Tuổi 20, yêu
không cần an toàn. Chỉ cần chân thật. Chỉ cần tim đập. Chỉ cần một người, bước
vào, nhẹ như hơi thở – nhưng khi rời đi, mang theo cả những mảnh ta từng ngỡ là
không thể vỡ.
Yêu là cơn
gió hoang dại. Nó không hỏi xin phép. Không gõ cửa. Chỉ ập đến, thổi tung mọi
niềm tin ta từng dựng lên như thành lũy. Và sau cùng, để lại trong lòng một
vùng đất cháy trụi, không có gì ngoài nỗi nhớ mọc lên từng đợt.
Yêu – là vết cắt đẹp nhất mà ta tự nguyện mang
trên da thịt
Tình yêu có
lẽ là thứ duy nhất khiến con người ta sẵn sàng tổn thương… mà không oán trách.
Người ta yêu, rồi đau. Đau, nhưng vẫn yêu. Như thể tình yêu là một vết cắt tinh
tế, không rỉ máu nhưng rỉ lệ, không xé thịt nhưng rạch nát cả niềm tin.
Nhớ cái cách
Gatsby mòn mỏi nhìn về phía ánh đèn xanh – nơi Daisy sống với người chồng giàu
có. Anh không ngừng tin rằng tình yêu có thể khiến thời gian quay ngược. Anh
xây cả một giấc mơ xa hoa để níu lấy bóng dáng một người đã đổi thay. Và cuối
cùng, anh chết giữa hồ nước – ôm lấy mộng tưởng đẹp đến ngu muội.
Cái chết ấy
không ngu ngốc. Nó là đỉnh điểm của một tình yêu không cần được đáp lại. Bởi
tình yêu, đôi khi, không cần kết thúc hạnh phúc. Chỉ cần đã từng chân thành đến
vậy – cũng đủ khiến một đời không uổng.
Yêu – là giữ
mãi một ánh nhìn, cả khi chẳng còn ai để nhìn
Có những người
chỉ bước vào đời ta đúng một lần. Nhưng ánh nhìn họ để lại, là cả kiếp sau cũng
không thể quên.
Tuổi 20 dễ
yêu, dễ tin, dễ trao cả thế giới chỉ qua một lần được nắm tay. Và cũng chính vì
thế, tuổi 20 dễ mang theo những vết thương sâu đến nỗi, những năm sau không còn
ai dám chạm vào trái tim ấy nữa.
Có thể bạn từng
yêu một người không yêu bạn. Có thể người ấy đã quên bạn rồi. Nhưng đâu đó
trong trái tim bạn, vẫn còn giữ lấy tiếng cười của họ, những chiều mưa cùng
nhau trú tạm, những dòng tin nhắn đơn giản mà làm bạn cười suốt ngày. Những điều
ấy, tưởng bé nhỏ, mà về sau mới biết: là cả một thời thanh xuân.
Yêu không phải
là có. Mà là giữ lại – cho riêng mình – một đoạn ký ức không ai được phép chạm
vào.
Yêu – là nỗi
tiếc nuối không bao giờ tan chảy
Có một dạng
tình yêu không cần bùng cháy, không cần nắm tay, không có kết thúc. Nó chỉ có một
điều: “tiếc”
Tiếc vì chưa
kịp nói yêu.
Tiếc vì ngày
ấy không giữ người lại.
Tiếc vì người
rời đi quá nhanh, còn tim ta thì quá chậm để nhận ra… mình đã yêu.
Trong một đoạn
thơ cũ, có câu:
“Ta yêu người
như biển yêu trời,
Dẫu biết chẳng bao giờ chạm tới…”
Yêu là như
thế. Dù biết rõ sẽ không có gì ở cuối con đường, ta vẫn đi. Đi với trái tim trần
trụi, để rồi khi về, chỉ còn bàn tay rướm máu vì nắm lấy điều không thuộc về
mình.
Nhưng cũng
chính vì thế mà tình yêu trở nên bất tử. Bởi chỉ những gì không trọn vẹn, mới
khiến người ta khắc ghi suốt đời.
Yêu – là sự
lặng im sau cuối
Tình yêu,
khi đã đủ sâu, không cần ồn ào. Nó tồn tại như một bài hát không lời. Một cơn
mưa cũ vẫn còn vương trên mái hiên. Một tên người mà chỉ cần nghe ai nhắc đến, cũng
đủ khiến tim nhói lên.
Không phải
ai yêu nhau cũng sẽ đi cùng nhau đến cuối. Nhưng điều đó không làm cho tình yêu
kém thiêng liêng. Ngược lại, sự chia xa lại khiến ta hiểu rõ nhất rằng: yêu thật
ra, không phải để có, mà
để nhớ.
Như một đoạn
kết trong truyện ngắn của Murakami từng viết:
“Có những
người không thể giữ lại. Nhưng cũng không thể quên.”
Đó chính là
tình yêu – một nốt lặng đẹp đến mức khiến cả bài nhạc rung lên.
Yêu là điều
tuyệt đẹp nhất mà con người từng dám mơ
Tuổi 20 là một
khúc giao mùa. Nơi những rung động đầu đời còn non trẻ, nơi những đắm say đầu
tiên còn vụng dại. Nhưng chính những điều mỏng manh ấy, lại là ký ức rực rỡ nhất
khi ta ngoảnh đầu nhìn lại.
Yêu không có
định nghĩa đúng. Không ai yêu giống ai. Nhưng nếu bạn đã từng yêu – bằng cả tim
mình, bằng sự thành thật, bằng cả ngốc nghếch và hoang dại – thì tình yêu ấy,
dù dang dở, cũng là một bản giao hưởng đẹp nhất đời bạn.
Dù cho một
ngày nào đó, bạn quên mất tên người, quên mất giọng nói, quên mất tất cả…
thì trái tim
bạn vẫn nhớ cách nó từng run rẩy vì một ai đó.
Và đó, chính
là yêu.
Nhận xét
Đăng nhận xét