Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 4, 2025

KHÔNG PHẢI AI CŨNG ĐI LÀM VÌ GIẤC MƠ

Mỗi khi nghe câu “hãy theo đuổi đam mê, rồi thành công sẽ theo đuổi bạn”, mình hay im lặng. Im lặng để nghĩ một cách riêng tư,  câu nói hay chứ , rất động lực, nghe rất ok, nhưng nó chỉ đúng trên bề nổi. Không phải vì mình không tin vào đam mê( không phải như dãy  nha , tr đất ơi). Chỉ là... mình biết,  không phải ai cũng  có đặc quyền được chọn công việc vì yêu thích. Không ai có cuộc đời giống nhau hết, chỉ tay mà giống nhau là cũng lạ lạ luôn nha.   Cứ nghĩ đơn giản đi, đâu ai sinh ra để sống một cuộc đời giống nhau đâu: Có người đi làm vì phải sống( giống như mình, một ngày mình không ăn hàng là mình dãy nãy, ngoi ngóp r đó, thật là ham ăn 😌 ). Có người đi làm vì những đơn thuốc của ba mẹ, tại hong có cái đơn thuốc nào mà ngồi bắt dò đợi bạn làm đúng ước mơ rồi tới đưa tiền cho nó hết trơn á). Có người đi làm vì còn khoản học phí của mấy đứa em, không thì do mình học lại, nợ môn mà còn dày hơn cái list fr trên fb nựa. Có người đi làm vì còn nợ tiền trọ, tiề...

"BẠN CÓ PHẢI CÁ HỒI CHUM KHÔNG?"

Hình ảnh
Chuyện của một đứa từng nghĩ mình lạc loài, cho đến khi cầm cuốn sách này lên. Cuốn sách này mình mua hồi năm nhất đại học – cái thời mà người ta gọi là vừa bước vào đời, nhưng mình thì thấy mình như đang bước vào một cái sương mù. Mọi thứ lạ hoắc, bạn mới, trường mới, những nỗi lo mới. Một hôm quởn quởn đi với nhỏ bạn chung khoa đi vô mấy tiệm sách cũ, mình nhìn thấy cái bìa sách lạ hoắc, tên thì càng kỳ: “Bạn có phải cá hồi chum không?”. Lúc đầu mình tưởng đây là sách hài. Mà đúng là nó hài thiệt, kiểu hài nhẹ nhẹ, hài đời thường, nhưng bên trong lại có gì đó rất... thấm. Đọc xong một chương, mình không nhịn được phải gập sách lại, tự hỏi: "Ủa sao người này biết hết chuyện mình vậy trời?"-Omg luôn á🤧 Sách không có cốt truyện. Không nhân vật chính. Cũng chẳng có cú twist nào đâu nha. Nhưng lại có cảm giác như một người bạn đang ngồi trước mặt mình, nói chuyện bằng cả trái tim. Tác giả nói về những người sống kiểu “không muốn ai thấy mình buồn, vì sợ phiền người khác”, nh...

THẬT-?

  Có một ngày, tôi đứng trên tầng thượng của một toà nhà cũ kỹ, nơi gió lướt qua như bàn tay ai đó từng rất thân thuộc, nơi bầu trời vừa kịp khoác lên mình chiếc áo màu cam mật ong – mịn màng, ấm áp và có đôi chút chênh vênh như một kỷ niệm đã ngủ quên trong ngăn kéo ký ức. Tôi giơ máy ảnh lên, mong muốn giữ lại chút dư âm cuối cùng của ánh sáng đang tan chảy. Nhưng khi bức ảnh hiện lên, điều tôi nhìn thấy là một khung hình nhạt màu, thiếu hẳn cái xúc cảm mà trái tim tôi vừa rung lên lúc ấy. Tôi thở dài, rồi lại mỉm cười. Vì tôi hiểu, bầu trời vẫn đẹp. Chỉ là máy ảnh, với tất cả những linh kiện tinh vi của nó, không thể nào thu lại hết vẻ dịu dàng và phức tạp của một  hoàng hôn đang thở khẽ giữa lòng chiều. 💭💟........ Không phải mọi thứ không được ghi lại… là không từng rực rỡ. Tôi đã từng giống như chiếc máy ảnh ấy. Từng nhìn bản thân qua lăng kính của người khác.   Từng cố bắt lấy vẻ đẹp của mình bằng những tiêu chuẩn không thuộc về mình. Tôi từng soi mình trong...