Thư Viện Của Thời Gian
Mình cứ mãi trăn trở, mãi nghĩ ngợi về những chuyện đã qua, nhưng rồi rốt cuộc, mọi thứ cũng sẽ phai mờ theo thời gian, như những vệt mưa trong ký ức chẳng thể giữ lại. 🌧️
Người ta thường bảo rằng những ai sống mãi với quá khứ là những người biết trân trọng thời gian, biết nâng niu từng khoảnh khắc, và giữ chúng lại trong những trang sách vô hình, như những cuốn sách quý giá trong một thư viện bí ẩn. 📚 Và cũng chính bản thân họ trở thành những thủ thư khó tính, luôn gìn giữ ký ức như một bảo vật, chăm sóc từng trang sách cẩn thận, không để bất kỳ điều gì lọt khỏi tầm tay. Mỗi cuốn sách là một mảnh ghép của cuộc đời họ, là những dấu vết không thể xoá nhoà. Nhưng tôi không muốn mình trở thành một trong những người đó, lang thang suốt đời trong một thư viện đầy những cuốn sách mờ phai, những trang giấy đã bạc màu, phủ đầy bụi theo thời gian, nơi mà chỉ mình tôi đơn độc, lạc lõng, một mình giữa vô vàn những ký ức đã cũ. Không một ai đến thăm, không một ai nhớ, chỉ có tôi với những góc tối trong tâm hồn, nơi vùi lấp những câu chuyện cũ không bao giờ có cơ hội kể lại. 🕰️
Đôi lúc, tôi không thể không trách móc chính bộ nhớ của mình. Nó cứ như một chiếc máy quay không biết mệt mỏi, tự động ghi lại từng hình ảnh, từng cảm xúc đã qua, dù tôi không muốn. 🎥 Nó ghi lại cái ngày tôi yêu lần đầu, cái cảm giác bỡ ngỡ ngọt ngào và đầy hi vọng, rồi đến ngày cuộc chia tay đầu tiên, cái đau đớn nghẹn ngào như thể cả thế giới sụp đổ dưới chân. 💔 Và rồi có những kỷ niệm về một người đã vĩnh viễn ra đi, người đã làm trái tim tôi tan nát, để lại một vết sẹo không thể lành. Những khoảnh khắc đó cứ thế lặp đi lặp lại trong đầu tôi, như những cuộn phim cũ mờ nhòe, không cách nào thoát ra được. 🎞️
Tôi bỗng nhận ra rằng, trong cái thư viện vắng lặng ấy, những cuốn sách ấy vẫn mãi nằm đó, âm thầm ghi lại từng phần tuổi trẻ đã đi qua, những mối tình đã rời xa, những lời hứa chẳng thể thành hiện thực. 📖 Mỗi trang sách như chứa đựng một thế giới của tiếc nuối, một câu chuyện chưa kể hết. Và tôi, như một người thủ thư lặng lẽ, luôn tìm cách giữ lại từng khoảnh khắc, mặc dù biết rằng không thể thay đổi được gì. Cảm giác đó thật kỳ lạ, khi tôi vô tình mở lại một trang sách đã lâu không lướt qua, và bỗng nhận ra mình đang nắm giữ trong tay một phần thời gian đã đánh mất, một mảnh của chính mình mà tôi tưởng đã quên lãng. ⏳
Cái cảm giác ấy, tôi không thể nào tả hết bằng lời. Đó là khi tôi nhận ra rằng, trong chiếc thư viện không bóng người ấy, vẫn còn giữ lại những mảnh vụn của quá khứ, những lời chưa nói, những tâm tư chưa thể bộc bạch. 😔 Tất cả những gì tôi có lúc này là những lời xin lỗi muộn màng, những điều không thể thay đổi, những điều mà ngay cả khi tôi đã muốn nói, cũng đã quá trễ. Ngày ấy, tôi không biết rằng lời xin lỗi ấy sẽ trở thành một vết thương sâu hoắm trong tim, một vết sẹo khó lòng xoá đi, một dấu vết mà chỉ có thể mờ dần theo thời gian, nhưng chẳng thể hoàn toàn biến mất. Nỗi nhớ, như một thứ vô hình, cứ lẩn quẩn trong không gian, lơ lửng giữa những khoảng trống không thể lấp đầy. 💭
Và rồi tôi nhận ra, mình cứ mãi day dứt về những chuyện đã qua, cứ mãi quay lại với những ký ức ấy chỉ vì chúng đã để lại quá nhiều tiếc nuối trong lòng. Giống như những mảnh vụn của thời gian, dù muốn dọn dẹp, tôi vẫn không thể xóa sạch chúng, chúng cứ quay lại ám ảnh trong tâm trí, không thể nào thoát ra được. 🌀
Vị đắng trên môi tôi lúc này là gì? Là những ký ức mà tôi không muốn nhớ, hay là những mảnh vỡ của thời gian đã qua, những giọt nước mắt không thể lau khô, những cuộc tình đã vụt qua trong chớp mắt? 😣 Tôi không biết nữa. Cái vị đắng ấy cứ như ngấm vào tận sâu trong tâm trí, không thể nào rũ bỏ.
Có lẽ, thư viện ấy đã trở thành một hình phạt vĩnh viễn, một chiếc lồng giam cho những tâm hồn không thể quên, những con người mà ký ức vẫn cứ như những bóng ma, vẫn mãi bám riết theo từng bước đi. 👻 Thế giới hiện tại có còn ý nghĩa gì, khi tất cả những gì ta có là những tiếc nuối không thể thay đổi, những điều đã qua chỉ còn là những vết sẹo trong tim, mà không ai có thể chữa lành? Mỗi bước đi bây giờ, dù có nhanh hay chậm, cũng không thể làm phai mờ những ký ức ấy. Và thế là, hiện tại chỉ còn là một khoảng trống, một khoảng không gian mờ mịt giữa những điều đã qua và những điều chưa thể đến. 🌫️
Nhận xét
Đăng nhận xét