Bài đăng

BẢN NHẠC LẶNG GIỮA TIM NGƯỜI TRẺ

Có những điều không thể được hỏi bằng lý trí. Và "yêu là gì?" – chính là một trong số đó. Người ta có thể nói yêu là rung động, là hy sinh, là hạnh phúc, là nắm tay, là những cái ôm thật lâu trong đêm mùa đông lạnh. Nhưng nếu yêu chỉ là thế, nó sẽ chẳng khiến bao trái tim vụn vỡ mà vẫn nguyện yêu thêm lần nữa. Nếu yêu đơn giản như định nghĩa, nó đâu khiến một người bình thường dám bất chấp cả tuổi trẻ để theo đuổi một người chẳng chắc sẽ dừng lại ở mình? Không, yêu không dễ như sách vở. Nó là một điều gì đó gần giống cơn gió đầu mùa, có thể lặng lẽ ùa về giữa một ngày nắng, mang theo một hương người lạ, khiến cả thế giới bên trong ta bỗng nghiêng ngả.   Yêu – là cơn gió hoang dại giữa lòng người bình yên Tình yêu tuổi 20 không phải những tách trà ấm ngồi bên hiên, mà là ly café đen không đường uống một hơi trong đêm không ngủ. Là ánh mắt vô tình chạm nhau giữa hành lang chật hẹp, nhưng lại đủ khiến con tim đánh rơi vài nhịp. Là nhắn một tin rồi xóa, là gọi một cuộc ...

KHÔNG PHẢI AI CŨNG ĐI LÀM VÌ GIẤC MƠ

Mỗi khi nghe câu “hãy theo đuổi đam mê, rồi thành công sẽ theo đuổi bạn”, mình hay im lặng. Im lặng để nghĩ một cách riêng tư,  câu nói hay chứ , rất động lực, nghe rất ok, nhưng nó chỉ đúng trên bề nổi. Không phải vì mình không tin vào đam mê( không phải như dãy  nha , tr đất ơi). Chỉ là... mình biết,  không phải ai cũng  có đặc quyền được chọn công việc vì yêu thích. Không ai có cuộc đời giống nhau hết, chỉ tay mà giống nhau là cũng lạ lạ luôn nha.   Cứ nghĩ đơn giản đi, đâu ai sinh ra để sống một cuộc đời giống nhau đâu: Có người đi làm vì phải sống( giống như mình, một ngày mình không ăn hàng là mình dãy nãy, ngoi ngóp r đó, thật là ham ăn 😌 ). Có người đi làm vì những đơn thuốc của ba mẹ, tại hong có cái đơn thuốc nào mà ngồi bắt dò đợi bạn làm đúng ước mơ rồi tới đưa tiền cho nó hết trơn á). Có người đi làm vì còn khoản học phí của mấy đứa em, không thì do mình học lại, nợ môn mà còn dày hơn cái list fr trên fb nựa. Có người đi làm vì còn nợ tiền trọ, tiề...

"BẠN CÓ PHẢI CÁ HỒI CHUM KHÔNG?"

Hình ảnh
Chuyện của một đứa từng nghĩ mình lạc loài, cho đến khi cầm cuốn sách này lên. Cuốn sách này mình mua hồi năm nhất đại học – cái thời mà người ta gọi là vừa bước vào đời, nhưng mình thì thấy mình như đang bước vào một cái sương mù. Mọi thứ lạ hoắc, bạn mới, trường mới, những nỗi lo mới. Một hôm quởn quởn đi với nhỏ bạn chung khoa đi vô mấy tiệm sách cũ, mình nhìn thấy cái bìa sách lạ hoắc, tên thì càng kỳ: “Bạn có phải cá hồi chum không?”. Lúc đầu mình tưởng đây là sách hài. Mà đúng là nó hài thiệt, kiểu hài nhẹ nhẹ, hài đời thường, nhưng bên trong lại có gì đó rất... thấm. Đọc xong một chương, mình không nhịn được phải gập sách lại, tự hỏi: "Ủa sao người này biết hết chuyện mình vậy trời?"-Omg luôn á🤧 Sách không có cốt truyện. Không nhân vật chính. Cũng chẳng có cú twist nào đâu nha. Nhưng lại có cảm giác như một người bạn đang ngồi trước mặt mình, nói chuyện bằng cả trái tim. Tác giả nói về những người sống kiểu “không muốn ai thấy mình buồn, vì sợ phiền người khác”, nh...

THẬT-?

  Có một ngày, tôi đứng trên tầng thượng của một toà nhà cũ kỹ, nơi gió lướt qua như bàn tay ai đó từng rất thân thuộc, nơi bầu trời vừa kịp khoác lên mình chiếc áo màu cam mật ong – mịn màng, ấm áp và có đôi chút chênh vênh như một kỷ niệm đã ngủ quên trong ngăn kéo ký ức. Tôi giơ máy ảnh lên, mong muốn giữ lại chút dư âm cuối cùng của ánh sáng đang tan chảy. Nhưng khi bức ảnh hiện lên, điều tôi nhìn thấy là một khung hình nhạt màu, thiếu hẳn cái xúc cảm mà trái tim tôi vừa rung lên lúc ấy. Tôi thở dài, rồi lại mỉm cười. Vì tôi hiểu, bầu trời vẫn đẹp. Chỉ là máy ảnh, với tất cả những linh kiện tinh vi của nó, không thể nào thu lại hết vẻ dịu dàng và phức tạp của một  hoàng hôn đang thở khẽ giữa lòng chiều. 💭💟........ Không phải mọi thứ không được ghi lại… là không từng rực rỡ. Tôi đã từng giống như chiếc máy ảnh ấy. Từng nhìn bản thân qua lăng kính của người khác.   Từng cố bắt lấy vẻ đẹp của mình bằng những tiêu chuẩn không thuộc về mình. Tôi từng soi mình trong...

BẠN ĐANG SỐNG HAY TỒN TẠI

Có bao giờ bạn cảm thấy mỗi ngày trôi qua như một vòng lặp nhàm chán? 😞 Sáng mở mắt, vội vã chuẩn bị, đến trường hay chỗ làm, chạy theo deadline rồi tối về thì lại gục xuống giường trong mệt mỏi, và hôm sau lại tiếp tục vòng quay ấy. Bạn không thực sự chờ mong ngày mai, cũng chẳng có gì khiến bạn thấy hào hứng với cuộc sống này. Nếu thấy mình trong những dòng này, có lẽ bạn chỉ đang tồn tại, chứ chưa thực sự sống. (Và đôi khi mình cũng chững lại như vậy đó.) Tồn tại- khi con người ta chỉ đơn thuần  duy trì để sống , nhưng lại không cảm nhận được ý nghĩa của nó. Người ta làm việc vì phải làm, học vì phải học, sống theo những lối mòn cũ kỹ mà chẳng hề suy nghĩ xem mình thực sự muốn gì. Những ngày tháng trôi qua trong vô thức, và đến khi ngoảnh lại, họ bàng hoàng nhận ra rằng mình chưa từng sống đúng nghĩa một ngày nào cả. Tồn tại, là khi mỗi sáng thức dậy, bạn thấy mình chẳng có gì để mong đợi, chẳng có động lực để tiến về phía trước. Bạn không ghét cuộc sống này, nhưng cũng ch...

HÒM KÝ ỨC

 Mình có một chiếc " hòm ký ức ". Sao lại gọi như vậy nhỉ? Bởi vì nó là những mảnh giấy gói ghém những ký ức vui buồn, đẹp đẽ hay mờ ảo của mình trong quá khứ. Hình như mình đã giữ nó quá lâu, có lẽ từ hồi lớp 7. Đến bây giờ thì cũng… uhm..., ngót nghét bảy năm rồi. Cũng có đôi lần mình đọc lại, nhất là những lúc buồn, những khi tim trống rỗng hay khi lạc vào một khoảng trầm tư cô độc. Đương nhiên, đọc tới đâu nước mắt rơi tới đó, hai mắt đỏ hoe, tưởng chừng như chuyện mới chỉ xảy ra ngày hôm qua. Từng mảnh giấy cũ kỹ, hoen ố theo thời gian, nhưng lại phản chiếu hình bóng của chính mình qua từng giai đoạn. Một cô bé đầu cấp hai đầy ước mơ viển vông, một thiếu nữ chập chững bước vào cấp ba với muôn vàn nỗi lo âu, cả hình ảnh một cô gái từng tin rằng nếu trước cấp ba mà chưa tìm được hướng đi thì cuộc đời mình sẽ rơi vào vực thẳm. Mình còn nhớ có lần đã suy nghĩ viển vông đến mức muốn bỏ nhà đi bán vé số… Ôi trời, nghĩ lại mà thấy buồn cười. Nhưng bây giờ, mình đặt tên cho nó l...

LƯNG LỮNG

  Dưới bầu trời rộng lớn, giữa những dòng người vội vã lướt qua nhau, mình đã từng dừng lại và tự hỏi: "Mình là ai giữa thế giới này?" Cũng có đôi lần cảm thấy mình như một giọt nước trôi dạt giữa đại dương, không biết đâu là bến là bờ của chính mình nữa? Chúng ta, những đứa trẻ lớn lên với vô vàn kỳ vọng đặt lên vai. Ngày bé, đã được dạy phải ngoan ngoãn, phải học giỏi, phải là người tốt, phải trở thành niềm tự hào của gia đình. Đôi lúc phải nỗ lực để được công nhận, để xứng đáng với những chuẩn mực người ta vạch sẵn. Nhưng cũng có lúc, giữa những con đường lấp lánh ánh đèn, mình thấy lạc lõng đến kỳ lạ? Chúng ta, cứ thế mà lớn lên, cứ thế mà lao về phía trước, quên mất rằng chẳng ai trên đời này sinh ra để trở thành bản sao của người khác. Vậy mà ta lại thường tự ép mình vào khuôn mẫu, tự khoác lên tấm áo của người đời mong đợi, dù nó rộng thùng thình hay chật chội đến ngột ngạt. Chúng ta soi mình qua mắt người khác, rồi hoài nghi chính mình: "Liệu mình đã đủ tố...